Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

không biết giờ này E đang làm gì nhỉ? Liệu E đã đi học về chưa? Hay E ở nhà thì E đã ăn cơm chưa? Khác với mọi ngày thì hôm nay A không nhăn tin cho E cũng như E không nhắn tin cho A. Hôm nay chỉ giống mọi ngày ở chỗ là A vẫn ở nhà và không phải đi học. Nhưng hôm nay buồn hơn những ngày đã qua, hôm nay A phải ở nhà 1 mình. A bạn cùng phòng với A đã về quê từ hôm qua. Đêm qua 1 mình A trong căn phòng im lặng không E ở bên không có người nói chuyện. Ôi sao tự dưng lại buồn thế nhỉ? Từ hôm qua đến giờ đã mấy lần A định cầm điện thoại lên gọi cho E or nhắn tin cho E nhưng không hiểu sao khi cầm đến điện thoại thì A lại không gọi cũng như không nhắn tin. Nhớ E quá! không biết làm thế nào nhắn tin hay gọi điện thì A cũng không, A ngồi viết lên đây cho vơi đi nỗi nhớ E trong A và tất nhiên e sẽ không được thấy đâu, nhưng e sẽ được đọc nó đó, bởi vì a sẽ chép nó lên blog cho e đọc. Chữ của A hôm nay xấu quá, khó nhìn quá e. Liệu e được cầm mảnh giấy a viết thì e có đọc được không nhỉ? Hiiii A nghĩ chắc là E đọc được vì a vẫn còn đọc được cơ mà hiiiiiii ^-^. Cũng lâu lắm rồi A không vào blog để đăng bài nào đó mới lên. Bài này sẽ là bài mới nhất khi E vào xem blog do a viết.
       E về TB cũng gần hết 1 tuần rồi nhỉ? Và thế là e cũng chuẩn bị về TPHCM về NT với Ông Bà. E đã đi bộ dạo trên cánh đồng lúa của quê hương TB trải dải và rộng mênh mông ngan ngát mùi hương thơm dịu ngọt của những bông lúa non đang trong độ chín để chờ ngày thu hoạch. E nói E thích đi bộ dạo trên cánh đồng. Thế nên e đã hơn 1 lần đi bộ dạo trên cánh đồng nơi mà E đã về thăm và cũng đã hơn 1 lần E gọi A cùng đi dạo trên cánh đồng mặc dù A& E ở 2 nơi khác nhau 2 cánh đồng khác nhau. Đó là lần đầu tiên khi E vừa về đến TB E đã đi 1 mình và gọi A cùng đi, đó cũng là lần đầu tiên mà a đi ra đến bờ ruộng con mương trong 1 buổi sáng sớm đất trời hòa quyện tạo nên 1 bầu không khí trong lành và thực sự yên tĩnh nơi làng quê. Đi bên E và nắm tay đi thật là thích và A cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc dù đó chỉ là trong tưởng tượng. Nhưng A biết chắc chắn là E cũng đã có những cảm giác như vậy giống A đúng không E?
        Thôi chết quên mất mải say đắm với cây bút trên tay mà A quên mất cả đói rồi, cơm nước nguội hết cả rồi. Mình cùng ăn cơm nhé E! lúc khác A sẽ lại viết cho E đọc. Bye E !!!