Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Nhớ

        Đã 1 tuần trôi qua. bao nỗi nhớ mong chờ đợi vào ngày cuối tuần sẽ được gặp em trên mạng, cùng nói chuyện với e. Hôm qua, tối thứ 7 a ngồi trên mạng cả tối chờ e không lúc nào a không online kể cả lúc a không bật máy tính a cũng để online trên điện thoại. mỗi phút giây trôi qua là từng nỗi nhớ, trông mong lại càng lớn hơn, bên cạnh đó là những nỗi băn khoăn, lo lắng thầm kín trong a: "không biết giờ này e đang làm gì? nếu e mà bận chắc e không lên mạng. Nhưng biết đâu đó có chuyện gì sảy ra với e khiến em không lên mạng được." Bầu trời Hà Nội giờ đã không còn những cơn gió lạnh rét buốt nữa rồi mà thay vào đó là những tia nắng chói chang, và sự oi bức nóng nực của 1 mùa hè. Vậy mà dường như nỗi nhớ trong a vẫn còn đóng băng giống như bài hát mà e đã cho a nghe. Khi ngồi viết bài hát này nghe lại bài hát đó, bài hát "nỗi nhớ đóng băng" ôi sao bài hát này làm a nhớ e quá. nhớ đến nỗi mà a muốn chạy đến thật nhanh bên e để đc nhìn thấy e. Nhưng đó cũng chỉ là giấc mơ bởi a biết a không thể làm như thế. Theo lời hát thì đó chính là giấc mơ buồn của a, còn bài viết này là lá thư buồn a viết gửi cho em những lời nhớ thương, nhưng nỗi nhớ của a lại đóng băng giữa cái nóng nực của mùa hè rồi. Nhớ e nhưng không làm gì được a đành phải đóng gói nó lại trong bài viết này rồi gửi tới người phương xa ở đầu kia của tổ quốc.
"NHỜ GIÓ GỬI LÁ THƯ ĐẾN NGƯỜI NƠI XA"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét