Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

MƠ MỘT GIẤC MƠ DIỆU KÌ VỀ ANH

Anh này !Em chẳng rõ tháng tám ở đâu mà dịu hiền đến như thế anh nhỉ ?Hà Nội bây giờ, tháng tám hè nắng hanh hao, dẫu bầu trời có xanh đó, dẫu dòng sông vẫn cứ trôi đó, nhưng có lẽ chẳng cách nào đẹp như những tình yêu của mình ? Mùa hè sắp qua đi , mới đẹp ngọt ngào và buồn vời vợi, nhưng với tháng Chín về, có chút gì day dứt khi thu sang, mọi thứ trông có vẻ yên lặng đấy, mà sao cứ thoang thoảng mênh mang… mênh mang. Gần lắm mà xa xôi lắm anh àh !


Có những hạt nắng đi qua nhẹ nhàng

Hát lên giấc mơ nào xa lắm

Em vẫn mong chờ , mong chờ một giấc mơ

Bao nhiêu em vẫn ngồi đợi anh .



Mọi thứ dường như rất nhè nhẹ, như tình cảm em dành cho anh. Dẫu giấc mơ ấy có xa vời, có vượt quá tầm tay, thì em vẫn mong chờ. Cái cảm giác ấy ,như mỗi khi có anh hằng đêm trong những giấc mơ, em được găp anh, được anh ôm trong vòng tay , như múôn che chở , bảo vệ cho người yêu bé nhỏ của mình.Em thấy bóng anh trải dài cuối con đường đợi em, và em miệt mài vội vàng chạy theo, nhưng chẳng bao giờ bắt kịp… Và em lại mơ, mơ một giấc mơ khác đẹp hơn giấc mơ này.

Đêm qua mơ

Em mơ, mơ về con đường nhỏ

Quanh co lối mòn hoa dại nở

Chỉ mình em bên anh, bên anh



Gíâc mơ thật giản đơn anh nhỉ ? Chỉ một con đường nhỏ, những lối mòn đầy hoa dại. Gỉan đơn thật, hiền hoà thật, và em chỉ mong được ở gần bên anh, chỉ duy nhất một mình em bên anh mà thôi. Có lẽ điều ấy, khó cách nào thành sự thật, nên mọi thứ cứ nhạt nhoà… nhạt nhoà… anh sẽ hiểu, phải không anh? Có những khoảng lặng riêng giữa em và anh mà chắc chắn chỉ riêng mình anh cảm nhận. Đôi khi người ta chẳng cần đến những ngôn từ hay để biểu lộ tình cảm của mình, và dẫu đó chỉ là giấc mơ, em vẫn muốn được dành cho anh khoảng lặng riêng ấy. Vì anh thật đặc biệt đối với em, và một ngày nào đó, khi anh nhận ra anh quan trọng với em đến mức nào, anh sẽ biết rằng anh sống không phải cho riêng anh.Đúng không anh nhỉ ? Anh àh, em thích được đứng ở một nơi nào trên cánh đồng trải dài bất tận, ngắm anh, đừng quay đầu lại để bắt gặp tia nhìn ấy, nhé. Bởi em thích thấy anh cười rất vui như mỗi lần mình nói chuyện qua điện thọai như hoa mặt trời, em thích giữ cho mình những gì thuộc về anh. Giá như mà được bên anh cạnh, em hằng thì mình hạnh phúc … chỉ thế thôi… chỉ thế thôi mà sao chẳng dễ dàng chút nào anh nhỉ? Và, em vẫn chỉ biết mình đang mơ! Nhưng em mơ trong một giấc mơ có thật !!

Anh àh , đến bây giờ em mới hiểu rõ thế nào gọi là bâng khuâng. Tháng chín về, nếu có những giấc mơ trở thành sự thật… Em mong chờ, mãi mong chờ… bao nhiêu vẫn cứ đợi anh , dù biết mình ở xa hai đầu nỗi nhớ, không được ở gần nhau .

Nha Trang , 16th, August, 2010.

Life is the flower,of which is the honey.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét