Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

KHOẢNG LẶNG MỘT THỨ 7

Chiều thứ 7 lại đến rồi anh nhỉ, một buổi chiều cuối hè , êm ả như ru. Nắng vẫn vô tư tràn về khắp lối, mà đâu biết trong em bây giờ là cả một khoảng trống lạnh lẽo đến nghẹn ngào…


Thứ 7 buồn, thứ 7 xa anh .Đã bao nhiêu ngày thứ 7 trôi qua, em không có anh bên cạnh, và mỗi khi thứ 7 đến em lại trở về với nỗi nhớ anh da diết, em nhớ anh một nỗi nhớ không thể diễn tả được cảm xúc của em lúc này được….

Tuổi 20 mối tình đầu đến với em , một cô bé thật nhẹ nhàng, mối tình đầu tinh khôi, trong sáng . Anh còn nhớ những câu em hay thường nói với anh không? Thời gian trôi qua thật là nhanh , chỉ có thước đo là chính xác nhất ,mình yêu nhau ngày nào không nhớ rõ anh nhỉ ?Vậy là cả hai đã phạm qui mất rồi, nhưng kệ chẳng sao cả. Thế là mình trở thành người yêu của nhau , một tình yêu chỉ qua những tin nhắn và những cuộc nói chuyện điện thoại ngắn ngủi.

Anh học ĐH ở Hà Nội,một thủ đô , ngàn năm văn hiến ,còn em lại là cô bé sinh viên đang học ĐH ở TpHCM, khoảng cách xa anh hơn 1000 km,lại khiến em bồi hồi những lúc nhớ anh như thế này .

Em không muốn đi đâu cả, nhưng trong lòng thì vẫn tự hứa sẽ không đi với ai và anh đợi ngày em trở về mình cùng đi dạo bước cùng nhau…..

Và giờ đây vẫn mình em chơi vơi với nỗi nhớ anh ngày thứ 7, ngày thứ 7 không anh!!!

Những hôm em đi học trên giảng đường về hay ở bệnh viện , một mình em lặng lẽ, ngồi trên xe bus nhìn những con đường quen thuộc cảm giác nhớ anh lại ùa về như muốn gặp anh , nhất là khi thấy người ta tay trong tay chở nhau đi chơi, nhìn họ em thấy nhớ anh ,.

Bây giờ tối thì anh cũng điện thoại hay tin nhắn cho em, nghe giọng nói của anh, trò chuyện với anh, thổ lộ với anh hết tất cả một ngày những gì ngày hôm đó em như thế nào?, nhưng đó là niềm vui của em sau một ngày học tập căng thẳng và cả những buổi em ở bệnh viện về. Em thích nghe giọng nói ấm áp , truyền cảm của anh, và nụ cửoi của anh .Những cuộc nói chuyện điện thoại lúc nào cũng tràn đầy tình cảm, em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, có những lúc em im lặng không nói gì ,nhưng thế anh cũng hiểu được em . Những cuộc nói chuyện không bao giờ thiếu những câu tình cảm nhớ thương, nghe nhiều lắm nhưng em vẫn thích nghe, nghe mãi vẫn không chán.

Sau những giây phút được trò chuyện với anh, em lại trở về với một nỗi nhớ khó tả, nỗi nhớ anh lại thêm da diết. Em lao và học để quên đi nỗi nhớ đó, và chờ đợi một ngày không xa nữa, ngày em gặp anh, ngày mình sẽ tay trong tay như bao người khác, ngày em được tựa vào vai anh, được anh ôm trong vòng tay để xóa đi bao nhiêu thương nhớ, xóa đi bao nhiêu cách xa…mà mình chưa từng ở cạnh nhau một phút , một giây…….

Ngày thứ 7 trôi qua, và em sẽ lại chờ đợi những thứ 7 khác. Chờ đợi anh là hạnh phúc đúng không anh? !!!

Chính vì vậy , những ngày anh nhớ em cũng vậy .Anh cũng hay nói với em là sẽ đợi ngày em trở về và anh sẽ đi hết con đường để gặp em. Hẹn ngày trở về em sẽ bên anh !!!!

Today, Monday, 16th, August, 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét