Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

MƯA

Vậy là trời đã mưa! Nó không phải là 1 cơn mưa xối xả đến nhanh chóng mà nó đến rất chậm rãi từ từ, nó cũng không ào ào như trút nước xuống cuốn trôi đi tất cả những bụi bặm trên mặt đường, nó cũng không phải là cơn mưa làm tan đi cái nóng bức của những tia nắng mặt trời.

Hnay trời âm u từ sáng sớm tôi có thể cảm thấy rằng không khí hnay mát mẻ và trời sẽ có mưa khi tôi đang bước trên đường tới trường, và quả thật trời đã mưa, mưa nhẹ nhàng lắm lớt phớt những hạt mưa tí ti rơi nhẹ như thể ai đó đặt mưa xuống vậy.

Xuống sân trường ra về cảm nhận là mưa làm tôi se lạnh cái cảm giác quên thuộc mà đã lâu lắm rồi tôi không có thấy kể từ khi mùa hè được bắt đầu. Ra khỏi cổng trường ghé vào 1 quán trà đá bên cổng trường tránh mưa cho khỏi ướt khi đi về. Từ trong nhìn ra ngoài mọi người ô dù đi ra về và cũng có cả những người không đội mưa đi trên đường nhưng không hề vội vã vì cơn mưa. Nó cho thấy cơn mưa dịu dàng và êm ái biết bao nhiêu như 1 thiếu nữ vậy.

Ra về với 1 bầu không khí mát mẻ mà cơn mưa mang đến nhìn con đường không còn những dải bụi mù của cát và đất nữa mà cơn mưa vừa rồi đã níu giữ những hạt bụi đó dưới mặt đường không cho bụi đi nữa. Con đường không còn bụi do cơn mưa thì bây giờ nó chuyển sang 1 trạng thái khác “bẩn lầy lội” do lớp bụi quá dầy trên mặt đường kết hợp với cơn mưa tạo nên.

Những cơn mưa này mùa hè thì làm gì có mưa mùa hè dữ dội lắm nó cuốn trôi tất cả những gì trên mặt đường và kèm theo những tia chớp chói mắt và những tiếng sấm chói tai nó khiến cho mọi người phải vội vàng, cơn mưa như sáng nay chỉ xuất hiện trong những khoảnh khắc giao mùa. Phỉa chăng mùa hè đã ở lại để mùa thu đi tiếp tôi cũng không biết nữa và có lẽ là như vậy.

Khi năm học mới bắt đầu thì cũng là lúc chúng ta phải chia tay với mùa hè, những kỉ niệm của mùa hè sẽ khép lại trong kí ức hay trong những trang giấy để khi ta ngồi nhớ lại thì ai cũng phải hối tiếc và chợt nhớ đến với những nụ cười khe khẽ và có thể là những giọt nước mắt.

Vậy là mùa thu đã đến những tia nắng chói trang không còn nữa những nụ cười tươi rói dưới ánh nắng mặt trời cũng sẽ tắt dần đi trong mùa thu. Mùa thu đến những chiếc lá xa cành để lại những cây với những cành chọc khẳng khiu khẽ đưa nhẹ theo làn gió lẳng lơ. Những niềm vui của mùa hè sẽ đc cât lại để dành cho những bận rộn sắp tới của 1 năm học mới đã bắt đầu và để lại đó là nỗi nhớ, nỗi nhớ mùa hè.

Những ngày cuối cùng bên mùa hè tôi đã không nói đc gì mà nỗi buồn dường như ngập tràn trong lúc sắp phải chia ly. Dù không muốn xa mùa hè tôi muốn đc sống trong mùa hè như thế này mãi mãi ngập tràn tiếng cười niềm vui và cả niềm hạnh phúc nữa nhưng thời gian lại cứ vô tình trôi qua như thế và nó không cho phép tôi đc như thế và mùa Thu mùa Đông, và cả mùa Xuân nữa đang chờ tôi ở phía trước mùa thu đang cất lên những tiếng gọi thúc giục tôi nhanh chóng về với nó và ngày chia tay mùa hè đã ở ngay trước mặt sững sờ và bàng hoàng khi nhận ra mùa hè đã đi qua nhanh quá hay tại sống trong niềm vui hạnh phúc thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Tôi cũng không biết nữa. Ngày chia tay với mùa hè mình sẽ phải nói gì đây? Hay chỉ là lời hẹn gặp lại năm sau và những lời dặn dò nhắc nhở, động viên trước lúc xa nhau. Và tôi đã sợ cái khoảnh khắc ấy. Tôi đã bảo với e rằng: “hay mình cứ thế bước đi mà coi như chưa có cuộc chia xa này” để rồi bất chợt lúc nào đó ngoảnh lại kiếm tìm cái gì đó của mùa hè thì ngỡ rằng xung quanh mình là mùa thu ảm đạm nặng trĩu nỗi buồn nhớ thương về mùa hè yêu dấu mà nó chẳng phải là mùa hè nữa rồi. Và lúc đó chúng ta sẽ chỉ còn nhớ lời hẹn rằng năm sau mình gặp lại nhé ! hè ơi ! ! !

Mùa hè qua đi nhưng trong tôi sẽ còn mãi những kỉ niệm của mùa hè để xua tan đi những nỗi buồn trong mùa mùa thu, sưởi ấm lòng mình lên trong cái lạnh giá của mùa hè, và vun đắp nó lên trong niềm vui của mùa xuân và nó sẽ lại 1 lần nữa giòn tan trong cái nắng chói trang của mùa hè năm sau.

Tôi đã giành cho mùa hè 1 tình cảm đặc biệt sâu sắc mà có lẽ sẽ không có 1 thứ tình cảm nào lớn hơn tình cảm mà tôi giành cho mùa hè. Tại sao tôi lại giành cho mùa hè 1 tình cảm đặc biệt như thế? Tại sao?

Tại sao ư? Chắc có lẽ mùa hè đã cho tôi những kỉ niệm đáng nhớ nó đã cho tôi thứ mà tôi cần “niềm vui hạnh phúc và cả tình yêu nữa”. Đúng vậy tôi quen e và yêu e cũng trong 1 mùa hè của 1 năm trước nhưng có lẽ khi đó thì vẫn chưa có gì là để tôi lại yêu hè đến thế bởi lúc đó chỉ là mới chớm bắt đầu và nuôi dưỡng nó trong nỗi buồn của mùa thu, cái giá lạnh của mùa đông để rồi nó đẹp và lớn dần lên trở thành kỷ niệm kể từ khi mùa xuân về, đó là lần đầu tiên tôi đc nghe giọng e nói qua đt, tôi còn nhớ cái cảm giác lúc đó tôi thật bất ngờ không tin vào những gì mình đang nghe và tôi đã hỏi lại tới 2 lần để chắc chắn đó là e nhưng đó cũng là 1 khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng rất quan trọng nó làm nền tảng cho những kỉ niệm tốt đẹp của mùa hè năm nay.

Cũng như bao học sinh sinh viên khác e và tôi rời mái trường quen thuộc giảng đường và con đường hàng ngày tới trường để đón 1 mùa hè mới đến. Câu chuyện mùa hè của tôi và e cũng bắt đầu từ đây.

E về thành phố biển Nha Trang xinh đẹp có bờ biển cát trắng có con đường Trân Phú mộng mơ nằm bên bờ biển. Còn tôi về quê nhà ở Bắc Ninh với những trận bóng đá hấp dẫn của mùa worldcup. Hàng ngày e bận rộn với những công việc nhà cửa giúp ông bà còn tôi hàng đêm với những trận đấu bóng hấp dẫn. Tôi và e liên lạc với nhau bằng điện thoại qua những tn và cuộc nói chuyện ngắn ngủi gởi tới nhau những lời nhớ thương, yêu da diết và cả 2 đều có đc những nụ cười sau những cuộc thoại ngắn ngủi hay những tn yêu thương như thế.

Worldcup kết thúc t lên trường sớm và ở đấy t và e online hàng ngày gặp nhau nc hàng ngày. Ngày nào cũng như vậy mà cuộc trò chuyện của chúng tôi lúc nào cũng kết thúc vào lúc mọi người đi ngủ hết 12h đêm. Tuy xa nhau nhưng cảm giác được ở bên nhau luôn luôn có mỗi khi chúng t và e online, chúng tôi đều có cảm giác như vậy. Niềm vui tiếng cười không bớt từng ngày mặc dù có lúc e giận t nhưng cũng vẫn không thể thiếu được những lời yêu thương mà 2 đứa trao cho nhau. Chúng tôi đã trò chuyện ngày qua ngày như thế với những câu chuyện của e và tôi kể cho nhau nghe, đôi khi là những câu chuyện mà chỉ trong chuyện cổ tích mới có nhưng cái đích của mỗi cuộc trò chuyện vẫn không gì khác là niềm vui hạnh phúc là được thấy nửa kia của mình vui cười.

Qua chiếc wc nhỏ của e e đã cho tôi thấy khuôn mặt dễ thương đáng yêu mà e vẫn nói là bánh bao, để rồi e nở nụ cười tươi tắn như hoa mặt trời khi trò chuyện với tôi. Gặp nhau là cười và nc về chuyện ngày nào đó 2 đứa gặp nhau cùng nhau tưởng tượng cùng nhau đưa ra những tình huống khác nhau để rồi cùng nhau cười vui vẻ sau mỗi lần như thế.

Còn nhưng hôm không online gặp nhau thì tôi và e có cuộc trò chuyện ngắn qua đt và tôi nghe e nói, giọng của e nghe hay lắm thanh chứ không trầm như giọng ở miền bắc, và tôi lại đc nghe e cười tiếng cười của e giòn tan như tiếng sóng vỗ vào bờ và mỗi khi e cười t cũng không giấu nổi nụ cười của mình t lại cùng e cười vui. Những cuộc nc như thế thì thương là kết thúc nhanh chóng không dài như khi online nhưng khi đó em và tôi đã thực sự vui vẻ và lại nhớ về nhau khi ngưng cuộc nói chuyện.

Thật vui vẻ và hạnh phúc đó là cảm xúc của tôi trong những ngày hè vừa qua và tôi biết e cũng có những cảm xúc đó giống tôi vậy. Đó là lý do mà tôi yêu mùa hè này và dành cho nó 1 tình cảm đặc biệt, đặc biệt như tình cảm tôi và e giành cho nhau vậy mà người ta vẫn gọi là tình yêu. Đó cũng là lý do mà tôi thấy luyến tiếc khi phải xa mùa hè và sợ khoảnh khắc chia xa mùa hè. Hè ơi!!!

Ta đi rồi hè đừng buồn hè nhé

Hẹn năm sau ta sẽ lại sum vầy

Kỷ niệm ấy xin giữ chặt trong lòng

Để nhớ, để thương một mùa hè.



Nguyễn Ngọc Phú.

8/08.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét